Truyện 1
×
VÀ TRONG GIỜ LÂM TỬ
Một hôm, người ta rước Ðức Giám Mục Dupanloup cho một thiếu phụ hai mươi tuổi, con một vị thống chế lừng danh trong nước Pháp. Thiếu phụ sắp chết sau khi sinh hạ được một cậu bé kháu khỉnh.
Tới gần giường, Ðức Giám Mục thấy nàng rất thản nhiên bình tĩnh giữa bao người đang sụt sùi thương khóc. Nàng hỏi Ðức Giám Mục:
-Thưa Ðức Cha, Ðức Cha có nghĩ rằng con sắp được lên trời không?
-Cha hy vọng được như thế.
-Phần con con chẳng chút hồ nghi.
-Tại sao thế?
-Vì từ bốn năm nay, ngày nào con cũng lần hạt; như vậy, đã rất nhiều lần con đọc câu: "Cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử. . ." Trong giây phút quan trọng này chắc chắn Ðức Mẹ sẽ đến cứu con.
Rồi với nét mặt tươi tỉnh, nàng yên ủi họ hàng, khuyến khích chồng, chúc lành cho con và nhắm mắt chết với niềm hy vọng tràn trề.
|
Truyện 2
×
QUỈ KHUYÊN ĐỪNG...
Một vị ẩn tu trên núi Oliveti vẫn có mẫu ảnh Ðức Mẹtreo ở căn phòng và Ngài hay quì cầu nguyện trước ảnh đó.
Không thể để cho tu sĩ sùng kính Mẹ đến thế, ma quỉ cảm dỗ Ngài rất nặng về Ðức Khiết Tịnh, Ngài bị tấn công liên lỉ, nhưng vẫn bền tâm chiến đấu và cầu nguyện; một hôm Ngài bảo với quỉ:
-Ta có làm gì xúc phạm đến mi đâu, sao mi không để ta yên phút nào cả?
Quỉ liền xuất hiện nói với Ngài:
-Mày làm khổ tao gấp mấy lần tao làm cực cho mày. Vậy nếu mày hứa vâng lời tao thì tao sẽ ngưng tấn công.
-Ừ, ta hứa, vậy mi nói nghe coi.
-Từ nay về sau mày đừng ngắm trông mẫu ảnh treo trong căn phòng mày nữa, nghen!
Vị ẩn sĩ liền đi tìm Cha Theodore trình bày tự sự! Cha khuyên vị ẩn sĩ hãy trung thành với thói quen tốt lành đó mà còn phải siêng năng hơn nữa. Ma quỉ bị thua tức giận bỏ đi.
|
Truyện 3
×
NHỜ KINH KÍNH MỪNG
Chân phước francus Fatrizzi rất quí kinh KínhMừng, mỗi ngày đọc 500 lần kinh đó. Chúa cho Ngài biết trước ngày chết và Ngài đã chết như một vị thánh. 40 giờ sau người ta thấy từ miệng Ngài mọc lên một bông Huệ trắng tốt lạ lùng. Cây huệ lịch sử đó đã được đem về nước Pháp. Trên lá người ta thấy kinh Kính Mừng viết chữ vàng. Phanxicô Sfarza, công tước Milan, đánh chiếm được thành Caseneuve. Quan quân kéo vào thành gặp một thiếu nữ nhan sắc liền bắt đem dâng cho quan tướng mình. Thiếu nữ run sợ. Miệng luôn cầu nguyện.
Ðang sung sướng khoái chí vì cuộc chiến thắng vẻ vang lại có sẵn con gái đẹp ở phòng riêng vắng, ông thấy dục vọng chồm lên mãnh liệt và toan đở trò bỉ ổi!
Không biết làm sao để trốn thoát, cô liền quỳ xuống, rút mẫu ảnh Ðức Mẹ mà cô thường đeo luôn ở cỗ, giơ ra và nói:
-Thưa Ngài, vì lòng kính nể Thánh Mẫu Ðồng trinh Maria, xin Ngài đừng đụng chạm đến thân xác tôi.
Trong đời công tước, ông đã được nghe nhiều lời van xin, nhưng chưa bao giờ được nghe lời van lạ lùng như lần này, ông cảm động và thả cô con gái nhân đức đó ra rồi nói:
-Nếu vậy thì thôi, thiếu nữ đạo đức hãy về và nhớ cầu cùng Ðức Mẹ cho tôi với.
|
Truyện 4
×
NGƯỜI DO THÁI
Ông Henri Bokarovski, Do Thái giáo, cùng với ông Jean Fillatre bất toại bán thân, cùng nằm điều trị tại bệnh viện trung ương (L?Hôtel Dieu) de Rouen, năm 1933 ông Jean Fillatre theo đoàn hành hương đi Lộ Ðức, đã được khỏi bệnh lạ thường. Phép lạ đó đã làm xúc động ông bạn Do Thái không ít, đến nỗi ông xin học đạo trở nên người Công giáo, một thời gian sau, hầu tỏ ra uy quyền vạn năng của Ðức Mẹ. Ông đã chịu phép Thánh tẩy ngày Lễ Giáng sinh năm 1933. Sau đó ông cũng đi theo phái đoàn đi hành hương Lộ Ðức tháng 9 năm 1934 và theo lời ông, nếu Ðức Mẹ không ban cho ông lành bệnh, ông cũng vui vẻ đón nhận chuỗi ngày còn lại của cuộc sống bệnh tật tạ ơn. Và ông đã chết thánh thiên vào tháng 4 năm 1935.
|
Truyện 5
×
MỞ CỬA NGỤC
Gerome Emilien con một nhà nguyên lão nghị viên ở Venise. Ông là tay võ giỏi, được đồng bào tín nhiệm và cử ra giữ đồn Castelnovo. Chẳng may ông bị quân Ðức đánh bại và bắt cầm tù.
Trong lúc khổ sở và thấy chết trước mắt, ông tha thiết cầu xin với Ðức Mẹ ở Trevise, Ðấng mà ông quen qùy cầu nguyện trước bàn thờ hồi còn nhỏ. Một hôm Ðức Mẹ hiện đến, mở cửa ngục, dẫn Emilien ra, lọt qua các điếm canh.
Khi về tới nhà, Emilien liền đem tất cả xiềng xích của mình treo ở bàn thờ Ðức Mẹ Trevise, rồi đổi cuộc sống, lập một dòng tu chuyên coi sóc trẻ mồ côi. Ông đã làm thánh.
|
Truyện 6
×
MẸ TRẢ TIỀN KHẤN
Ở thành Chieti miền Naple, có một người làm nghề đặt nợ ăn lãi. Y chẳng biết ai, chỉ biết có tiền. Với hạng khổ rách áo ôm y cũng chẳng thông cảm mà còn bóc lột tận xương tủy, chẳng tha. Chúa đã phạt y phải bệnh phong hủi từ đầu đến chân. Bao nhiêu tiền của đổ ra để uống thuốc cũng đều vô ích, tiền mất tật mang. Không còn trông được người thế gian cứu chữa, Y chạy đến Ðức Mẹ Loretta và vẫn tha thiết xin Mẹ cứu chữa rồi sai người bỏ vào hòm tiền khấn nơi bàn thờ Ðức Mẹ một trăm đồng vàng.
Ðược Ðức Mẹ chữa khỏi bệnh, mọi người hoan hỉ chia vui với Y. Lợi dụng dịp tốt, một người bạn lấy tình anh em khuyên y từ nay bỏ nghề vơ vét của phi nghĩa; hãy lợi dụng số tiền còn lại có thể sống đàng hoàng không lo chết đói, không nên kiếm bằng những phương pháp bất chính nữa. Nhưng y nhích mép cười cách mai mỉa mà nói: ?Nếu lấy lãi nặng là trọng tội, thì Ðức Mẹ đã chẳng phạm tội ấy với tôi rồi ư? Ngài đã lấy của tôi những trăm đồng vàng mới chữa cho tôi khỏi bệnh".
Người bạn khiếp sợ vỉ lời nói phạm thượng đó, bỏ đi. Ðêm sau y kêu la rên rỉ:
-Ôi! Tôi chết mất! Tôi chết mất!
Người nhà chạy vội đến hỏi, y trả lời:
-Bệnh hủi lại tái phát! Tôi đau đớn lắm ! Ở cạnh sườn tôi có hòn than nóng bỏng đang nung đốt tôi khốn nạn lắm.
Một đầy tớ thò tay vào cạnh sườn y sờ thấy cái túi chứa một trăm đồng vàng và đưa cho y. Khi nhìn thấy số vàng đó và lời phạm thượng y đã thốt ra, y thất vọng, lo sợ rồi kêu lên:
-Tôi hỏng mất rồi! Tôi mất linh hồn rồi! Than ôi! Ðức Mẹ không cứu tôi nữa!
Nói xong y tắt thở.
|
Truyện 7
×
MẸ ĐỒNG TRINH
Ông Surius kể: Một thần học gia bị cám dỗ nặng về Ðức Mẹ đã chịu thai, sinh con mà con Ðồng Trinh. Và cho là không có thể. Mặc dầu xua đuổi tư tưởng hắc ám đó, ông vẫn không sao bỏ được. Ông liền đến nhờ thầy Egidio là người đạo đức thánh thiện có tiếng nhất vùng đó để giải đáp thắc mắc cho ông. Khi ông gần tới nơi, dù chẳng ai bảo trước, thầy Egidio đã cầm sẵn cây gậy ra đón ông và kêu lên:
-Hỡi bạn, Mẹ Maria Ðồng Trinh trước khi sinh con. Nói xong, thầy giơ gậy đập xuống đất, tức thì một bông huệ trắng từ dưới đất mọc lên. Thầy lại giơ gậy đập xuống đất lần thứ hai và nói:
-Hỡi bạn, Mẹ Maria Ðồng Trinh trong khi sinh con, một lần nữa một bông huệ khác lại mọc lên.
Lần thứ ba, thầy lại đập gậy xuống đất mà kêu:
-Mẹ Maria Ðồng Trinh sau khi sinh. Lần này bông huệ thứ ba trắng tốt từ đất mọc lên. Nói xong thầy Egidio im lặng trở về rừng. Còn nhà thần học đầu óc được giải tỏa thoải mái, không còn thắc mắc như trước.
|
Truyện 8
×
KHÔNG BỊ LUẬN PHẠT
Một Linh Mục dòng Tên truyền giáo bên Mỹ đã gặp một phụ nữ rất đạo đức, sốt sắng, trong xóm láng giềng ai cũng cho là người thánh. Một hôm bà bị trúng bệnh, các bác sĩ đã bỏ, giờ chết đã thập thò bên cửa, bà liền xin rước linh mục dòng đến để bà xưng tội chung và chịu của ăn đàng. Khi linh mục dòng đến bà liền trình: "Thưa cha, con biết thật con không còn sống được nữa, nhưng con không buồn phiền sợ hãi vì con biết chắc, chết rồi con sẽ được hưởng nhan thánh Chúa là Ðấng suốt đời con đã tận tâm yêu mến và phụng sự; khi nào con được về trời, con sẽ nhớ đến cha." Nói xong, chịu các bí tích và của ăn đàng rồi bà lịm đi, bất động.
Mọi người tưởng rằng bà đã chết. Hôm sau, mọi sự đã sẵn để liệm xác và an táng, nhưng khi đặt xác vào săng thì bà tỉnh lại, mở mắt nhìn và xin rước linh mục. Khi cha dòng đến, thấy bà quì gối hôn ảnh chuộc tội, khóc ròng. Rồi bà thuật lại: "Chúa truyền cho Thiên Thần đưa con xuống hỏa ngục để quan sát: con thấy điều này yên ủi con nhất là Thiên Thần đã nói cho con hay: trong số các linh hồn sa vào hỏa ngục chẳng có một ai khi còn sống tận tình tôn kính và yêu mến Ðức Mẹ. Chúa đã cho con sống lại để trông cậy, yêu mến Ðức Mẹ hơn và nói cho người ta biết mà yêu mến, cậy trông vào Mẹ hơn."
|
Truyện 9
×
KHÔNG BỊ HIẾP
Trong thời gian hai nước Áo-Pháp đánh nhau, dân miền núi Alpes ranh giới hai bên, đã phải chịu bao cực khổ, vì quân Áo tràn sang cướp của, giết người, hãm hiếp phụ nữ. Thanh thiếu nữ đã phải kéo nhau chạy vào hang hốc trên núi lẩn tránh.
Trong đám quân sĩ Áo, có một tên độc ác dữ dừng, xông vào nhà cô Maria giết cha cô, toan hãm hiếp cô. Vì cô mồ côi má, lại thấy cha bị giết chết cách thê thảm, cô sợ mất trinh tiết, đã tháo chạy thoát thân. Tên ác ôn đuổi không kịp, đã nhờ mấy đồng bạn đuổi dùm. Maria chạy tới đỉnh núi cao, cùng đường, không biết làm cách nào. Sau lưng, quân thù sắp xông tới, đằng trước là vực sâu thăm thẳm. Maria bèn ngước mắt lên kêu cầu Ðức Mẹ cứu mình, thà chết chẳng thà để quân dã man hãm hiếp. Nàng kêu xin lớn tiếng: "Lạy Mẹ Maria, Nữ Vương các kẻ đồng trinh, xin thương cứu con với." Nguyện xong, như có ơn thúc đẩy trong cô gieo mình xuống vực sâu, vì quân côn đồ đã ập tới.
Tụi hắn thấy cô can đảm lạ thường, yên trí thế nào cũng tan xương, nát thịt, ai ngờ khi ngó xuống đáy vực thẳm thấy cô bằng an vô sự, đang quỳ chắp tay tạ ơn Ðức Mẹ. Thấy phép lạ nhãn tiền, tụi côn đồ đã được ơn soi sáng, thức tỉnh lương tâm ăn năn cải hóa. Chúng trở về đồn kể lại câu chuyện lạ lùng này. Quân đội Pháp kể lại việc lạ Ðức Mẹ đã làm, họ chung nhau xây một nhà nguyện tại chân núi, nơi Maria đã quỳ để muôn đời cám ơn Ðức Mẹ đã thương kẻ cô thân yếu thế.
|
Truyện 10
×
CHƯA HỀ BỊ THƯƠNG
Trải qua những trận đánh đông dẹp bắc lẫy lừng cho đến ngày tạ thế, thống chế Bugeaud nước Pháp, vẫn luôn mang trong mình mẫu ảnh Ðức Mẹ của cô con gái tặng khi Ngài khởi hành sang Algerie.
Một hôm, Ngài đi giao chiến, giữa đường sực nhớ bỏ quên mẫu ảnh ở nhà, thống chế cùng các quan dừng lại; rồi gọi một tên kỵ binh, Ngài bảo: "Với con ngựa Ả rập của anh chạy mỗi giờ 4 dặm, tôi nhờ anh phóng về lấy cho tôi mẫu ảnh và ra đây trong nội một tiếng đồng hồ. Tôi không thể giao chiến mà không có ảnh đó".
Một giờ sau, người kỵ binh tới nơi. Thống chế kính cẩn đón lấy mẫu ảnh, hôn trước mặt toàn thể bộ tham mưu rồi đeo trên ngực và nói to:
"Với mẫu ảnh này, tôi chưa hề bị thương bao giờ. Hỡi quân sĩ, tiến lên. Chúng ta sẽ đánh bại quân Kabyles".
Khi thống chế mất, mẫu ảnh này được giữ làm kỷ niệm tại nhà thờ Ðức Mẹ thuộc xứ Algerie.
|
Truyện 11
×
BỊ VU OAN
Ông Alphongsô Vilica kể lại một tích truyện kỳ lạ sau:
Trong nước Ðức, có nhiều người ghét một gia đình Do Thái, nên vu vạ cho bà vợ phạm tội ngoại tình và luật nước hồi đó cho phép chồng được giết vợ vì tội ngoại tình.
Ông chồng tức giận căm gan, liền đưa bà xã lên đỉnh núi cao để đẩy y thị xuống cho chết tốt. Làng xóm kéo nhau đi xem rất đông, chẳng ai tỏ dấu thương xót y thị cả. Y thị thấy mình vô tội mà bị chết oan thì nhớ đến Ðức Mẹ bên Công Giáo hay thương giúp kẻ khốn khó, liền khấn xin rằng: "Nếu Bà cứu chữa con, con quyết sẽ theo đạo Công Giáo, tận tình yêu mến tôn sùng Bà và phụng thờ một Ông Giêsu mà thôi."
Ông Chồng đẩy y thị xuống hố. Mọi người đinh ninh rằng y thị sẽ dập nát và chết cách thê thảm cho đáng tội tầy trời. Ai ngờ khi bị đẩy từ ngọn núi cao, y thị được Ðức Mẹ nâng đỡ xuống tới tận vực sâu bằng an vô sự. Khi mọi người thấy y thị quì gối dưới vực sâu chắp tay như kêu ai sự gì và mặt mày vui vẻ thì hết sức lạ lùng, chẳng hiểu cớ ra sao.
|
Truyện 12
×
BẮN TƯỢNG MẸ
Bác sĩ Fabsa thuộc miền Pyrenées nước Pháp thuật lại câu truyện sau đây:
Một hôm bác sĩ thấy một người đến phòng mạch, chân bị đạn, vết thương để lâu thành giòi bọ hôi hám. Bác sĩ cho thuốc diệt hết giòi mà không sao diệt hết nổi, thuốc thang lâu ngày, bệnh không gảim, nạn nhân xin thôi không uống thuốc nữa và nói: "Tôi sẽ chịu thế này cho đến chết". Bỡ ngỡ vì vết thương kỳ lạ chưa hề gặp nơi bệnh nhân nào, bác sĩ hỏi căn do. Mãi đến lần hồi thứ 20, nạn nhân mới thú:
-Lúc tôi được hai mươi tuổi, gặp khi người Pháp loạn lạc: bên trong quân cách mạng nổi dậy, bên ngoại bang liên minh đánh chiếm. Tôi được gọi nhập ngũ sung vào toan quân đi đánh Tây ban nha. Xóm tôi có ba tên nhập ngũ cùg lúc, anh Thoma, Phanxicô và tôi. Chúng tôi sống vô tín ngưỡng, vô tôn giáo, như ba tên quỉ.
Lên đường ra trận, đến một làng miền núi gặp một tượng Ðức Mẹ được dân làng sùng kính, quân của cách mạng đã xé nhiều ảnh; phá đổ quá nhiều nhà thờ, nhưng với tượng này họ vẫn kính nể, không chạm tới.
Ðể tỏ ra mình là nhà cách mạng hơn hết, một trong ba tên nói mấy lời phạm thượng, rồi Thomas sẵn súng cầm tay đề nghị bắn tượng Mẹ. Phanxicô cười đồng ý. Còn tôi run sợ nhưng không dám can ngăn sợ họ cho là nhát đảm kém cách mạng. Mà quả thật họ đã cho tôi là chưa dứt khoát tư tưởng. Rồi Thomas lạp đạn nhằm đầu tượng mà bắn. Viên đạn trúng ngay trán Mẹ. Phanxicô bồi thêm một phát trúng ngực. Xong hai tên bảo tôi:
-Bây giờ đến lượt mày. Bắn đi!
Tôi ngần ngừ, do dự, nhưng cũng nhắm mắt nghe theo, và bắn nhằm chân tượng Ðức Mẹ.
Sau khi thi hành việc dã man phạm thượng đó, chúng tôi sửa soạn lên đường thì một bà lão nói với chúng tôi:
-Các ông đi trận, những việc làm dã man vừa rồi sẽ đem lại cho các ông những hậu quả không tốt.
Nghe câu đó, Thomas đỏ mặt và đe doạ còn tôi rất hối tiếc về việc mình đã làm. Phanxicô thì bình chân như vại.
Chiều đến chúng tôi ra trận giao chiến. Qua một trận lưu huyết ác liệt quân giặc bị toán loạn; vị chỉ huy không cho chúng tôi đuổi theo tàn quân địch. Bỗng lúc đó một tiếng nõ long trời lở đất không biết từ đâu bay tới chúng tôi, Thomas quay lại nhìn liền bị đạn quật ngã chết, lập tức, Phanxicô chạy lại xem, thấy đạn trúng trán Thomas, giữa hai mắt chính nơi anh đã bắn tượng Ðức Mẹ trước. Mọi người sợ hãi.
Lúc trở về đồn, Phanxicô thở vắn than dài. Tôi khuyên anh đọc kinh, anh im lặng thở, không nói.
Hôm sau, giặc lại bao vây đánh chúng tôi, Phanxicô nói với tôi: "Hôm nay đến lượt tao". Phúc cho mày đã không chủ tâm bắn tượng. Lần này chúng tôi bị đẩy lui, không ai bị thương, song bỗng có một tiếng nổ từ màn Tây ban Nha, Phanxicô bị đạn và ngã gục xuống, viên đạn xuyên qua ngực anh. Nằm sõng sượt trên đất, anh phì phào trong hơi thở xin rước linh mục đến nhưng lính bỉu môi không chấp thuận, và tìm đâu ra linh mục ở chỗ này. Phanxicô tắt thở, lính để mặc anh nằm đó, rồi kéo nhau đi.
Tôi càng thêm lo sợ, và đoán chắc sẽ đến lượt tôi, nên tôi lo gặp linh mục để xưng tội. Nhưng hên cho tôi, mọi việc trôi qua tốt đẹp. Sau chiến tranh, tôi được giải ngũ thăng cấp, liền quên hết mọi chuyện quá khứ đầy đen tối kia. Một hôm được nghỉ phép về quê, lúc đi qua làng có tượng Ðức Mẹ bị bắn, tôi lại nhớ đến chuyện cũ, bỗng nhiên một tiếng nổ không biết từ đâu lại bắn vào chính chân tôi, nơi mà tôi đã bắn tượng Mẹ. Thế là mọi sự xẩy ra đúng như lời bà lão đã nói trước.
|
Truyện 13
×
5 HOA TRÊN MẶT
Thế kỷ 12, ở Saint-Omer, thuộc Pas-de-Calais nước Pháp, có chân phúc Joscio de saint Berten, là người rất tôn sùng Ðức Trinh Nữ Maria. Mỗi ngày sau khi đọc kinh sáng, ngài hát thêm năm ca vịnh có năm chữ đầu ghép lại thành tên Maria (Magnificat-Ad Dominum cum tribulare Retribue-In convertends-Ad te levari). Và trước khi hát mỗi ca vịnh, ngài đọc kinh kính mừng.
Một hôm, trước lễ thánh Anrê tông đồ, cha phó viện trưởng không thấy Joscio ra nhà thờ, liền đến phòng ngủ tìm, thấy ngài đã chết, trên mặt có 5 bông hoa nở tươi tốt, mà đóa hoa từ miệng ngài mọc ra có chữ Maria.
Năm 1614, nguời ta còn thấy phép lạ ấy khắc đàng sau cung thánh và ngôi đền thờ Ðức Mẹ lên trời được đổi tên là nhà thờ chân phước Joscio, từ khi lập lễ kính ngài.
|
|